Thứ Sáu, 15 tháng 9, 2017

TẠI SAO NÊN ĐỌC SÁCH

Hồi còn bé, tôi đã là một fan cuồng của sách. Ngày đó không hiểu tại sao, những cuốn sách , dù chỉ là những cuốn truyện tranh hay truyện cổ tích cũng khiến tôi trở nên đam mê, và ngấu nghiến đến như vậy. Nếu ví 1 cuốn truyện hồi đó là một cái bánh chắc tôi cũng không ngấu nghiến đến thế. Tôi đọc vì thích, vì cảm giác manh liệt và đam mê trong từng nét bút, từng câu nói. Và tôi lờ mờ nhận ra một điều gì đó. Ngay cả bản thân tôi cũng k hiểu hết được . 
    Lớn dần lên , tôi tiếp xúc với khá nhiều sách. Một chân trời kiến thức, một biển bờ mộng mơ. Gần như hạnh phúc của tôi, chỉ là có trong tay một cuốn sách mới và đọc nó. Tôi thèm thuồng có một cuốn sách mới, còn hơn thèm thuồng một món ăn lạ miệng hay một bộ quần áo đẹp.... và cứ thế, tôi lớn dần theo những trang sách. Khi tôi bước vào cánh cổng đại học, bao nhiêu thú vui làm tôi quên mất người bạn nhỏ. Tôi chỉ chạy quanh ngoài đường bằng những hoạt động tình nguyện hay các hội thảo... Dần dần khoảng thời gian ở nhà co lại , chính vì thế sách cũng dần trở nên xa lạ trong quỹ thời gian của tôi.Một ngày , tôi vô tình nhìn lại. Thấy mình thiếu một điều gì đó. Vui vẻ, nhiệt huyết, trong hoạt động như thế . Học hỏi cũng được khá nhiều từ các trải nghiệm mà sao trong sâu thẳm tôi vẫn thấy thiếu thốn một điều gì đó. 
     Rồi, vô tình một ngày , tôi tìm đên sách, Vô tình và nhẹ nhàng là cuốn'' nhà giả kim''. Tôi đọc dòng đầu tiên, trang đầu tiên, rồi chẳng biết từ lúc nào tôi đọc hết cả cuốn. Đọc với sự mãnh liệt mà lâu lắm tôi chưa có khi làm bất kì điều gì. Cuốn sách khép lại. Tim tôi như loạn nhịp, Nó còn kì diệu hơn khi gặp người mình thích. Cảm giác thật sự khó tả. Tôi ngộ ra nhiều điều mà lâu nay mình đang gặp vấn đề và giải thích cho nhiều câu hỏi đang nhảy lung tung bấy lâu trong đầu tôi... Và từ đó, tôi quay lại với những trang sách. Trung thành hơn bao giờ hết. Tôi mua rất nhiều. Cái thời sinh viên đó, đôi khi ngay đầu tháng đã phải ăn mì tôm , nhung cũng quyết tâm dành tiền mua sách.Bạn bè, mọi người xung quanh thắc mắc. Tại sao mày đọc sách điên cuồng đến vậy ? Tôi không biết giải thích ra sao với họ. cũng chỉ nói: vì sách rấy hay, rất tuyệt vời. hay khuyên học đọc sách đi,nó quan trọng lắm. Nhưng tôi biết những từ đó là không đủ để nói lên lí do đọc sách và điều kì diệu từ sách
     Một ngày, tôi cũng không nhớ mình nghe từ ai. Một câu hỏi '' Nếu bạn viết sách, bạn sẽ viết điều gì vào đó'' ??  Bạn tự có câu trả lời cho riêng mình đi. Rõ ràng đó sẽ là những điều tâm huyết, những thứ tuyệt vời nhất của cuộc đời bạn, Chẳng ai đưa những thứ rác rưởi vào sách cả. mà nếu có thì đó không đáng gọi là sách. Vậy, hãy suy nghĩ ngược lại. Tất cả những cuốn sách (bạn đã có chọn lọc rồi nhé) đều là những tinh hoa, trí tuệ, kinh nghiệm của người đi trước. Vậy tại sao bạn không học từ đó, không học từ những bài học tuyệt vời của người khác. Đồng ý với việc học từ trải nghiệm là rât hay ho và hiệu quả. Nhưng cuộc đời còn người là hữu hạn, bạn có thể đi để rút hết tất cả các kinh nghiệm được không. Hay tốt hơn, bạn nên học cách đứng trên vai những người thành công trong lĩnh vực của bạn. đứng trên vai những người khổng lồ.  
Đừng quên làm thật nhiều. Bởi không có hành động, bạn lại đang vô tình biến những của quý đó thành rác
NHỚ một điều :'' Thuốc quý đưa cho kẻ không biết dùng, thành vô dụng ''.
Tản mạn ngày bão 16/9/17

Thứ Sáu, 28 tháng 4, 2017

MŨI KIM (2)

Viết tiếp cho những mũi kim chọc vỡ quả bóng màu hồng khi là sinh viên tích lũy được. 
Nó đăng kí học tiếng anh. Khóa học trị giá 6 triệu. Nó vẫn ảo tưởng. Mình có thể vừa làm , vừa học. Luôn thế, Đa mục tiêu và nhiều cái muốn làm. Nó đi làm từ 6h sáng đến 6h tối. Có hôm đến 8h tối thế là thôi luôn học. Đi học từ lúc đó đến 11h đêm. Ngày qua ngày. Thế nên việc làm cũng không tập trung được mà việc học cũng thế. Nó cứ như một con xoay trong vòng xoay học và kiếm tiền. Bạn cùng khóa học của nó ngay một tăng trìn độ, có mình nó là vẫn thế. Đôi khi nó chợt mỉm cười. Nó làm miệt mài để kiếm tiền học , rồi dùng tiền đó vô nghĩa cho việc học hời hợt. Sau tất cả. cuối cùng là số 0 tròn trĩnh. Vẫn không tiền, không tăng khả năng tiếng anh là mấy. Ba tháng , nó chỉ thấy còn lại là những bài học. Những mũi kim :
- Mũi kim thứ 1 : Đừng bao giờ làm quá nhiều việc một lúc. Tập trung là sức mạnh. Như khi bạn nấc , nếu ai đó làm bạn tập trung sang một cái khác đáng chú ý hơn bạn sẽ quên mất nó. Học cũng như vậy. Đang học , nhắt sang làm, rồi từ làm sang học. Sự tập trung phân tán sẽ gây tác dụng cực xấu và chẳng mang lại kết quả gì
   Thế nên Hãy thật sự tập trung khi làm việc. Và chọn 2 việc chính trong 1 khoảng thời gian để làm. Một số khac chỉ coi là giải trí thôi.
- Mũi kim thứ 2 : Trong lúc bạn đang nhởn nhờ, thì có rất nhiều người đang không ngừng nỗ lực. Thế nên nếu bạn không cố gắng từ bây giờ. Một ngày nào đó, bạn sẽ tụt lùi, sẽ trở thành người kém cỏi và thất bại.
- Mũi kim thứ 3 : Học thực sự là học tự thân. Có nghĩa là bản thân tự học. Dù môi trường có tuyệt vời như há vợt hay óp phót nhưng với cái tư duy lười biếng, ỷ lại, nước đến chân mới nhảy thì không bao giờ, KHÔNG BAO GIỜ có thể học được một điều gì đó mới mẻ. Nếu bạn không muốn bạn sẽ tìm lí do. Nếu bạn muốn bạn sẽ tìm cách. Thế nên, tự thân vận động, mạng internet thì vô số thứ cần tìm và tài liệu học, tràn làn và ngập ngụa. Nếu bạn thực sự muốn, thực sự kiên trì và hết sức, Thì nó còn đáng giá và hiêu quả hơn gấp nhiều lần đi học ở một nơi nào đó, của một ai đó. GIÁO DỤC TỰ THÂN MỚI LÀ GIÁO DỤC PHÙ HỢP NHẤT VỚI NGƯỜI MỚI RA TRƯỜNG. 
- Mũi kim thứ 3 : Phụ nữ thật sự phải cần xinh đẹp và có khí chất. Một con người nhạt nhòa thì chẳng  bao giờ được ai chú ý đến. Nồi nào vung nấy. Phụ nữ phải tự trao dồi, học hỏi, đọc sách, cảm nhận, trải nghiệm , luyện tập. Muốn hạnh phúc và có người chồng như mình mong muốn. Hãy ngày đêm tích lũy 3 ngoại để xứng đáng với họ :
  + Ngoại hình : chăm sóc da. Không trắng nhưng phải mịn. Tập thể dục. Không cần như siêu mẫu nhưng nhất thiết bụng và chân không được to và bụng không được béo/. Phụ nữ thừa mỡ là phụ nữ lười nhác. Biết make -up. Nó không phải là lòe loẹt , chỉ là biết cách làm nổi lên ưu điểm và che đi khuyết điểm trên khuôn mặt. Dáng đi, giọng nói vẫn được đánh giá ở ngoại hình. Hãy cố gắng đi thật tự tin và khoan thai. Giojng nói chậm, ấm áp đúng lúc vui tươi đúng lúc vừa đủ nghe. Để mang lại cảm giác bình an cho người đối diện .
+ Ngioại giao : Cái này cực kì quan trọng. Là phụ nữ phải giỏi giao tiếp. Biết người khác nghĩ gì, khó chịu ở đâu, kiểu tính cách nào để tùy cơ ứng xử. Phải biêt cách sử dụng ngôn từ phù hợp với từng người. Biết cách cư xử trên bàn nhậu, trong các buổi party, trong cuộc sống. Phải trở nên hài hước, thông minh và có cá tính riêng. Điều quan trọng nhất : HÃY LÀ CHÍNH MÌNH MỘT CÁCH TỐT NHÂT CÓ THỂ. 
+ Ngoại ngữ : Cái này thì khỏ nói nhiều. Thế giới của một cô gái có thể rộng lớn như thế nào ?
Đây chính là một trong những đáp án quan trọng của câu hỏi đó. 
PHẢI GIỎI NGOAI NGỮ 
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau tất cả mớ dài dòng bài học, ngộ nhận các thứ . Cái quan trọng nhất sau 3 tháng vẫn là. Sẽ làm gì tiếp theo . Và mục tiêu tiếp theo là gì? Gì nhỉ ?
 SAU TÂT CẢ THỨ QUAN TRỌN G NHẤT LÀ HÀNH ĐỘNG. Bài học rút ra để đấy là bài học chết. Thế nên. ACTION IS EVERYTHING. 



Thứ Năm, 27 tháng 4, 2017

MŨI KIM (1)

Về nhà khi ngoài trời nhá nhem tối. Nó không đủ sức để lết mình lên tầng 5. Ra trường nó thực sự bước vào mộ thế giới khác. Không còn học bổng BUTACHI , cũng chẳng còn nhiều thời gian rảnh cho bản thân, bạn bè và gia đình. Nó chợt nhìn lại 3 tháng ra trường. Đúng , dường như nó đã quên mất cả chính nó. Làm việc , làm việc , làm việc.
        Cũng không biết nên gọi là may mắn hay không khi ngay khi ra trường nó đã được nhận vào làm một công ty về thực phẩm sạch. Nói là công ty nhưng thực chất đó chỉ là một cửa hàng. Một cửa hàng bắt đầu hay dành một danh từ mỹ miều hơn thì đó là một nơi khởi nghiệp. Nhắc tới 2 từ đó. Nó tưởng tưởng ra biết bao nhiêu điều hay ho mà sách báo cũng như tiền bối thường ca tụng. Khởi nghiệp bạn sẽ học được nhiều điều. Khởi nghiệp bạn sẽ có nhiều hơn 1 cơ hội cho việc giao lưu. Khởi nghiệp là tự tay xây nền móng. Một bầu trời cơ hội và tri thức theo cách nó tưởng tưởng.
          Sự thực là : Có học hỏi nhưng những học hỏi do nó tự lượm lặt, Những khóa học hứa chỉ được vẽ ra và để đó, những mối quan hệ nhưng với địa vị rất thấp nên nó không cảm thấy được coi trọng hay nói cách khác cảm thấy bị xem thường khi gặp gỡ. Và để có được một chút đó, Nó đã nỗ lực hết mình , hy sinh bản thân có thể gọi là như thế. Đi làm từ sáng đến mù tối. Có hôm nó làm từ 6h sáng đến tận 4h sáng hôm sau. Ngày đó, cái ngày đầu tiên mở cửa hàng thôi nó coi mình thật nhiệt huyết và hết mình làm việc mình yêu thích giờ nghĩ lại thực sự thấy ngu ngốc. Đại ngu ngốc. Bỏ sức khỏe vì một điều gì đó. Ừ . Ok thôi. Nhưng thật sự không xứng đáng. Bởi vì sao : Nó càng bỏ sức ra người ta càng không coi trọng. Làm nhiều thời gian  mệt mỏi có hôm gánh đến đơn cả 80 người mà có mình trong cửa hàng. Nản rât nhiều tự xoay sở và chạy vạy như một con ngớ ngẩn. Nhưng cái người chủ- cái người mà trước nó gọi thân mến là chị- và giờ nó chỉ muốn gọi là người đó,  không hề quan tâm. Người đó chỉ quan tâm đến kết quả không hề để ý đến quá trình . Nó vẫn cảm thây tổn thương bởi câu nói của chị ấy " Tất cả những gì bây giờ đều là lỗi của em, đều là lực chọn của em" Thật ra, đó là một câu nói rất đúng. Nhưng cũng rất đau. Người ta khô khan quá. Người ta coi nó chỉ là một nhân viên - dến không- hay chỉ la một công cụ. Người ta đã từng nói với nó, chỉ coi một số nhân viên là công cụ. Vậy chẳng có lý do gì để người ta không coi nó tương tự như thế. Nó cảm thấy ngu ngốc nhưng cũng cảm ơn người đó rất nhiều vì những bài học mà người đó cho nó , những bài học thấm thía. Thấm thía. THẤM THÍA.
- Trong công việc, đừng bao giờ đặt quá nặng tình cảm của mình vào đó. Đừng bao giờ hy sinh bản thân quá nhiều, không tính toán, không nghĩ đến tiền bạc. Bởi sau tất cả, sẽ có ngày bạn sẽ hối tiếc vì vốn dĩ tình cảm và công việc vốn không thể đồng hành cùng nhau. Và bạn sẽ là nguoi thiệt thòi nhất , Nếu hy sinh một cách ngu ngốc - cái mà bạn ngĩ rằng cống hiến. Thực chất chỉ khiến giá trị bạn thap đi.
- Tất cả các người làm chủ hầu hết đều chỉ quan tâm đến kết quả, đến giá trị mà người làm cho họ mang lại, chứ không phải điều gì khác. Thế nên đừng mất công lấy thời gian đổi kết quả. Nó vô dụng và người chủ không bao giờ coi trọng nó
- Khéo léo là một điều quan trọng. Nhương nhịn cũng tốt nhưng phải đúng lúc , đúng nơi, đúng thời điểm . Đôi khi cần thiết phải nói to, cần thiết phải nói lý, cần thiết phải thế hiện ý kiến quan điểm. Vì sự thật, im lặng càng làm người khách lấn tới và người thiệt thòi cũng chỉ là chính mình
- Rõ ràng về mọi thứ. Còn thì làm hết mức. Nhưng đã hết hay mạnh dạn đi. Đừng ở lại làm theo kiểu hời hợt. Mất giá trị bản thân còn làm tổn thương về tâm hồn.
- Tiền bạc là thứ phải luôn luôn sòng phẳng , sòng phẳng và rõ ràng. Gần như trong mọi mối sức mẻ . Nguyên nhân đều là tiền. Tiền nó đáng yêu nếu rõ ràng đúng cách còn nó sẽ biến thành con quỷ nếu cứ lập lờ, và không rõ ràng
- Ngoài gia đình ra, chang ai trên thế gian này thưc sự yêu thương bạn vô điều kiện cả. Chỉ gia đình bạn mới kể những khó khăn thì mới nhận được sự quan tâm thật lòng, lắng nghe, đau cùng bạn. Còn ngoài xã hội, Họ còn nhiêu việc lắm, nhiều mối bận tâm lắm., Chuyen của bạn chỉ là cơn gió. Bạn nên nhớ răng : KHÔNG AI QUAN TÂM ĐẾN BẠN NHIỀU NHƯ BẠN NGHĨ ĐÂU HAY ĐÚNG HƠN : KHÔNG AI QUAN TÂM ĐẾN BẠN ĐÂU.
p/s : chợt nhớ đến một câu : không ai cảm nhận được nỗi đau của người khác khi họ cũng đang rất đau ''
...
Còn nhiều lắm. Chắc sẽ đợi đến ngày mai viết tiếp. Gio đến giờ yêu thương bản thân . Việc đầu tiên : Tập thể dục <3
Yêu YO

Thứ Hai, 20 tháng 3, 2017

NGÀY NHẠT !!!

Có những ngày. Không buồn. Chẳng vui. Không muốn khóc cũng chẳng thể cười. Người ta gọi đó là một ngày Nhạt.
Một ngày Nhạt là ngày bạn chỉ muốn yên lặng , trốn tránh tất cả. Chui mình vào một góc nào đó. Gặm nhấm nỗi cô đơn
Một ngày Nhạt là ngày  bạn chỉ muốn nghe nhạc , đọc sách hay đôi khi vẽ vời vài thứ ngớ ngẩn để đầu óc trốn  những dòng suy nghĩ bộn bề.
Một ngày Nhạt bạn bỗng dưng mất hoàn toàn phương hướng, chẳng muốn làm gì và chẳng thể làm chi
Có một ngày như thế ...


Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2017

Tôi đã từng nghe ai đó nói " Tôi thích sự hết mình của tuổi trẻ. Nó là một minh chứng cho những điều ngờ nghệch, ngốc nghếch, điên khùng chúng ta có thể làm nhưng lại không thể làm vào độ tuổi khác,. Vậy thì tại sao không sống hết mình? Khi mà chúng ta chỉ có thể sống một lần và tuổi trẻ cũng chỉ có một lần mà thôi " .
       Tự lúc nào câu nói này luôn văng vẳng bên tôi. Nó khiến tôi và những việc tôi làm trở nên điên rồ, khác biệt. Tôi yêu điều đó. Tôi yêu cách tôi đối xử với cuộc đời mình. Lãng du, phiêu bạt như một cơn gió. Hết mình tuy vụng về và ngớ ngẩn, Cái vụng về, cái ngớ ngẩn tuổi 21 .. 
     Sau này khi nhìn lại tôi tin sẽ không hối hận. Tôi có một đứa nhóc nghịch ngợm, ham mạo hiểm trong người. Nhiều khi không kiểm soát đươc. Một đứa nhóc nên những điều nó làm đôi khi chính nó không hiểu chỉ đơn giản thích là làm. 
    Thế thôi... Tôi lớn dần và đứa nhóc đó cũng thế chỉ có thi thoảng nó ngủ hoặc ốm thôi. Lúc đó tôi thấy mình thật nhạt nhẽo và vô vị. Tôi yêu đưa nhóc đó như yêu chính con người thạt  của tôi. Vậy đó

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2016

Ngông

  Khoảnh khắc cuối cùng của ngày đón sinh nhật tuổi 22. Bỏ lại thành phố nấp nập, ngột ngạt. Bỏ lại cả những đứa bạn nhố nhăng với một đống kế hoạch tạo bất ngờ cho sinh nhật 22 của tôi.
   Đến nơi này, chưa bao giờ bầu trời trở nên gần đến thế.  Trên đầu là trăng, sao, dưới là thung lũng,giữa là chúng tôi.  Những con người đến từ nhiều miền đất nước. Giờ đây. Không biết cảm xúc này gọi tên là gì nữa. 22 tuổi. Đi phượt từ Hà Nội lên Tà Xùa. Đón sinh nhật  bằng cách này khiến lòng nhẹ nhàng hơn chứ không vui hơn là bao. Cảm xúc xê dịch. Mọi thứ như thêm mờ nhạt hơn trong tâm trí. Cái lạnh như ngấm từng thớ thịt, mái tóc. Yêu cái cảm giác này. Sau hành trình,mình sẽ dk và mất gì ??  Lại môt chuyến đi bắt đầu bằng sự ngông cuồng không cân nhắc được và mất. Vì chắc chắn một điều, khi đưa lên bàn cân câu trả lời sẽ là không.. Thế nên khi trí não chưa kịp lên tiếng. Con tim đã đưa tôi đi đến nơi đây.... Đến bao giờ ms kết thúc những chuyến đi bắt đầu như thế này.??? Chẳng biết nữa.. Chỉ biết hiện tại, khi muốn.. CỨ ĐI ^^
 Tà Xùa : 19-11-2016




Thứ Tư, 2 tháng 11, 2016

Into the WILD

NIỀM VUI
Sẽ thật sai khi nghĩ rằng niềm vui của cuộc sống đến từ tình cảm giữa người với người.
Thật ra, niềm vui nó ở khắp mọi nơi xung quanh chúng ta, trong tất cả mọi thứ.
Niềm vui có trong bất cứ thứ gì mà chúng  ta trải nghiệm
Vậy.. con người ta phải làm gì ??
Con người chỉ cần thay đổi cách họ nhìn những điều đó. Thế thôi !